Giỏ hàng

Giỏ hàngThêm vào giỏ hàng thành công!

 Vội Vã, Quá Vội Vã

Vội Vã, Quá Vội Vã

SKU: 8935945055506

Loại sản phẩm: SÁCH

64,800₫ 72,000₫
mã giảm giá của shop
T4MA10
T4MA20
FREESHIP100T4
T4ONL15K
mã giảm giá của shop
T4MA10

NHẬP MÃ: T4MA10

Giảm 20% , tối đa là 15k cho đơn hàng từ 150k
Điều kiện
Giảm 20% , tối đa là 15,000 ₫ cho tất cả sản phẩm, đơn tối thiểu 150k
T4MA20

NHẬP MÃ: T4MA20

Giảm 50% , tối đa là 20k cho đơn hàng từ 250k
Điều kiện
Giảm giá 50% , tối đa là 20,000 ₫ cho tất cả sản phẩm, đơn mua tối thiểu 250k
FREESHIP100T4

NHẬP MÃ: FREESHIP100T4

Freeship 100%, tối đa 18k cho đơn từ 200k
Điều kiện
Giảm giá 100% , tối đa là 18,000 ₫ phí vận chuyển cho tất cả sản phẩm, tối thiểu 200k
T4ONL15K

NHẬP MÃ: T4ONL15K

Voucher giảm 15k cho đơn từ 159k
Điều kiện
Voucher giảm 15k cho đơn từ 159k, áp dụng cho tất cả sản phẩm
Ưu đãi được áp dụng tại website nhanvan.vn

NHÂN VĂN GIỚI THIỆU

Mã hàng 8935945055506
Tên nhà cung cấp Nhà Sách Thị Nghè
Tác giả Quỳnh Dao
NXB Văn Hóa - Văn Nghệ
Năm XB 2019
Trọng lượng(gr) 270
Kích thước 15 x 21
Số trang 244
Hình thức Bìa Mềm

Đúng vậy, phía dưới mỗi ngọn đèn đều có câu chuyện của riêng nó. Dưới một ngọn đèn trong số đó, có “TÔI”, một “Cá thể” “cô độc”, không ngần ngại mang cũng câu chuyện ấy liên tục, liên tục viết ra, viết ra…


Vội Vã, Quá Vội Vã

Tháng Bảy, vốn dĩ không phải là mùa viết lách của tôi, huống hồ chi, năm nay, tinh thần của tôi lại đang sa sút. Một thứ cảm giác lười biếng theo mùa đông bám riết lấy tôi, bủa vây xung quanh và bao bọc thật chặt lấy tôi, khiến tôi rơi vào một trạng thái mệt mỏi đến rã rời, việc gì cũng không muốn làm, việc gì cũng không thấy hứng thú, đặc biệt là đối với việc viết lách.

Viết lách vừa là một công việc cô độc, lại vừa cần sự nhẫn nại và tâm huyết. Mấy năm gần đây, tôi thường xuyên có cảm giác, viết lách sắp biến thành một thứ “gánh nặng” của mình. Tôi sợ không vượt qua được những tác phẩm trước đây của mình, tôi sợ không tạo ra được sự cộng hưởng của bạn đọc, tôi sợ mất đi sự nhiệt tình, tôi càng sợ… Từ cổ chí kim, người ta cứ lặp đi lặp lại mãi một câu chuyện giống nhau, bởi lẽ đó, tôi cũng không tránh khỏi việc cứ viết mãi về yêu, hận, sống, chết, về sự bất lực của đời người. Một người bạn thân của tôi tên là Tam Mao từng nói với tôi một câu rằng:

“Nếu chúng ta có thể cởi bỏ được trách nhiệm viết lách, tôi nghĩ chúng ta thực sự đã được giải thoát!”.

Hoặc giả, chỉ có người sáng tác mới có thể hiểu rõ ý nghĩa của câu này, hiểu rõ nỗi khổ từ bản thân việc sáng tác mang lại. Bạn phải thực sự chìm đắm vào từng tầng cảm xúc của nhân vật, phải cùng chung hỷ, nộ, ái, ố với họ, phải có sự dâng hiến hoàn chỉnh nhất. Trong suốt khoảng thời gian đó, bản thân tác giả phải hoàn toàn rũ bỏ “cái tôi” của mình. Chính bởi thế, gần đây tôi thường xuyên trong những đêm dài mất ngủ, ngẫm nghĩ về cuộc đời sáng tác dài đằng đẵng của mình, có phải tôi đã dâng hiến quá nhiều rồi hay không? Toàn bộ những tháng ngày thanh xuân, toàn bộ những tháng ngày vui vẻ, gồm cả những khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ, mưa phùn lất phất khẽ gõ ngoài song cửa, hay khi ánh trăng tưới tắm khắp mặt đất bao la. Trong cuốn tiểu thuyết tôi viết gần đây nhất - “Ngọn đèn đêm qua” có đoạn:

“Trên thế giới có bao nhiêu ngọn đèn, trăm ngọn, ngàn ngọn, vạn ngọn, triệu ngọn… Bạn có tin rằng, phía dưới mỗi ngọn đèn đều có câu chuyện của riêng nó không?”.

Đúng vậy, phía dưới mỗi ngọn đèn đều có câu chuyện của riêng nó. Dưới một ngọn đèn trong số đó, có “TÔI”, một “Cá thể” “cô độc”, không ngần ngại mang cũng câu chuyện ấy liên tục, liên tục viết ra, viết ra…

Do vậy, tôi đã từng hỏi: “Vì điều gì”, do vậy, tôi đã từng nói: “Tôi mệt rồi”. Tôi chưa từng cho rằng, việc sáng tác của mình là một công việc có ý nghĩa biết bao, tôi cũng chưa từng cảm thấy bản thân có “cảm giác sứ mệnh”. Ban đầu, thứ hối thúc tôi viết là một luồng nhiệt huyết không thể nào kháng cự nổi, mức độ mãnh liệt của nó không bút mực nào có thể miêu tả được. Còn giờ đây, tháng năm đằng đẵng, nhiệt huyết hao mòn. Bởi vậy, tôi đã mệt, thực sự đã mệt rồi.

Năm nay, tôi đang ngập chìm trong cái cảm giác lười biếng đó, một thứ cảm giác u uất mà bàng hoàng. Tôi đã nhiều lần tuyên bố với gia đình rằng, tôi muốn từ bỏ công việc sáng tác. Thế nhưng, tôi lại ngấm ngầm cảm thấy một nỗi đau vô hình, hồ như việc “sáng tác” đối với “cái tôi” của mình đã hợp thành một thể thống nhất. Nếu muốn tách ra, thực sự là quá khó, quá khó. Lại hồ như, bản thân tôi đã mất đi “cái tôi” của mình rồi. Trong những tháng ngày đầy nhiệt huyết kia, tôi đã mang toàn bộ “cái tôi” của mình mà dâng hiến cho việc “sáng tác” rồi...

5
social
social
social