Thêm vào giỏ hàng thành công!
-10%
Ước Sao Ta Chưa Gặp Nhau
SKU: 9786046848462
Loại sản phẩm: SÁCH
NHẬP MÃ: NHAN7K77K
NHẬP MÃ: FREESHIPTHANG3
NHẬP MÃ: T3MA13
NHẬP MÃ: T3MA33
Các sản phẩm được tặng kèm
Chọn 1 trong các loại quà tặng
NHÂN VĂN GIỚI THIỆU
Mã hàng | 9786046848462 |
Tên nhà cung cấp | Nhà Xuất Bản Văn Hóa - Văn Nghệ |
Tác giả | Nguyễn Hà |
NXB | Văn Hóa - Văn Nghệ |
Năm XB | 2018 |
Trọng lượng(gr) | 120 |
Kích thước | 16 x 16 |
Số trang | 93 |
Hình thức | Bìa Mềm |
Chị nói rằng, lúc đầu chị tưởng rằng đó chỉ là một cơn “say nắng” đơn giản nhưng rồi càng lúc chị càng hiểu, mối quan hệ đó lớn hơn là những xao động thông thường. Họ ngồi nghe nhau kể chuyện đời, họ gỡ rối những mối nối trong cuộc đời nhau, họ dành tặng nhau sự quan tâm như những người tri kỷ, trân quý nhau bằng tình thương vô bờ bến.Nhưng mãi mãi chỉ là như vậy.
Ước Sao Ta Chưa Gặp Nhau
Nếu có thể thành thật, chỉ ước gì ta chưa bao giờ gặp nhau!
Có những thứ hoặc mối quan hệ, chỉ một lần tình cờ ghé ngang đời nhau, bạn cũng sẽ hiểu được rằng, đó là một mối quan hệ “bền chặt” nhưng để lại nhiều luyến tiếc. Vậy nên sẽ có đôi lần, dù trong cả nhận thức lẫn vô thức, bạn chỉ muốn thốt lên rằng: Ước sao ta chưa từng gặp nhau...
Ngày tôi gặp em tình thôi ngủ quên
Yêu em bỏ hết lo âu
Ngỡ như tháng ngày tìm em
Ngỡ ta bước ra từ nhau
Đó là những ca từ trong ca khúc Ước sao ta chưa gặp nhau của nhạc sĩ Dũng Đà Lạt do Uyên Linh thể hiện. Một khúc tình ca, một khúc tự sự với đầy sự luyến tiếc của người trong cuộc rằng, cũng có thể là, giá như chúng ta gặp nhau “lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai”. Thế nhưng, cuộc đời luôn là vậy, chữ giá như luôn đi kèm với những tiếng thở dài, những nỗi niềm.
Người viết có một người bạn. Chị năm nay đã gần sáu mươi tuổi, cuộc sống viên mãn, hạnh phúc đề huề bên con cháu. Vậy nhưng, đôi lần trong những câu chuyện, chị có nhắc tới một người, một người mà chị gọi là “người tình tâm tưởng”. Đó là một người đàn ông mà chị đã gặp sau khi đứa con đầu lòng đã lớn, bước vào tuổi đi học. Họ bằng cách nào đó quen, nói chuyện và thân thiết với nhau. Cả hai đều biết họ sinh ra để dành cho nhau, nhưng rồi thật kém may mắn họ tìm thấy nhau khi mọi chuyện đã muộn màng. Chị đã có gia đình và anh cũng không còn ở một mình. Họ giữ mối quan hệ đó, trân trọng và nâng niu nó, chưa bao giờ đi quá xa để cảm thấy có lỗi với vợ/chồng.
Chị nói rằng, lúc đầu chị tưởng rằng đó chỉ là một cơn “say nắng” đơn giản nhưng rồi càng lúc chị càng hiểu, mối quan hệ đó lớn hơn là những xao động thông thường. Họ ngồi nghe nhau kể chuyện đời, họ gỡ rối những mối nối trong cuộc đời nhau, họ dành tặng nhau sự quan tâm như những người tri kỷ, trân quý nhau bằng tình thương vô bờ bến.Nhưng mãi mãi chỉ là như vậy.