Thêm vào giỏ hàng thành công!
-10%
Mùa Hè Thứ Tư Của Quần Jeans May Mắn
SKU: 8936024917203
Loại sản phẩm: SÁCH
NHẬP MÃ: T4MA10
NHẬP MÃ: T4MA20
NHẬP MÃ: FREESHIP100T4
NHẬP MÃ: T4ONL15K
Các sản phẩm được tặng kèm
Chọn 1 trong các loại quà tặng
NHÂN VĂN GIỚI THIỆU
Mã hàng | 8936024917203 |
Tên nhà cung cấp | Nhã Nam |
Tác giả | Ann Brashares |
NXB | Hội Nhà Văn |
Năm XB | 2016 |
Trọng lượng(gr) | 440 |
Kích thước | 14 x 21 |
Số trang | 416 |
Hình thức | Bìa Mềm |
Mùa hè thứ tư của Quần Jeans may mắn cũng là mùa hè cuối cùng trong thời niên thiếu của bốn cô gái trẻ. Dịu dàng và hài hước, xúc động và hân hoan, nỗi buồn và niềm vui cứ thế đan xen trong cuốn tiểu thuyết cuối cùng của series Quần Jeans ăn khách bậc nhất nước Mỹ này, như một khúc ca về tuổi trẻ, như một màu xanh bất diệt của những kỷ niệm sẽ không phai dấu suốt cuộc đời.
Mùa Hè Thứ Tư Của Quần Jeans May Mắn
Chỉ thêu đã xổ, đường viền đã long, Quần Jeans may mắn trở lại cùng một mùa hè rực rỡ cuối cùng.
Lena: Đắm chìm trong hội họa và hò hẹn mới, lòng không khỏi sợ rằng giây phút cô quên đi Kostos cũng chính là thời khắc cô gặp lại anh.
Carmen: Bị “yểm bùa” bởi cô bạn đại học mà với cô ta, một vai kịch trên sân khấu đáng giá hơn tất thảy.
Bridget: Tham gia khu khai quật tại một thành phố cổ bên bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ, những tưởng tìm được tình yêu đích thực.
Tibby: Bỏ lại sau lưng người cô yêu, cứ ngỡ người ấy sẽ mãi đợi mình.
Mùa hè thứ tư của Quần Jeans may mắn cũng là mùa hè cuối cùng trong thời niên thiếu của bốn cô gái trẻ. Dịu dàng và hài hước, xúc động và hân hoan, nỗi buồn và niềm vui cứ thế đan xen trong cuốn tiểu thuyết cuối cùng của series Quần Jeans ăn khách bậc nhất nước Mỹ này, như một khúc ca về tuổi trẻ, như một màu xanh bất diệt của những kỷ niệm sẽ không phai dấu suốt cuộc đời.
***
Đôi nét về tác giả Ann Brashares
Ann Brashares, sinh năm 1967, từng theo học ngành Triết học tại trường Cao đẳng Barnard, một nhánh thuộc Đại học Columbia ở thành phố New York. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, cô trở thành biên tập viên, dự định sẽ dành một năm đi làm kiếm tiền để tiếp tục học lên đại học ngành Triết. Nhưng vì quá yêu nghề Ann Brashares đã không học đại học nữa mà ở lại New York làm việc trong nhiều năm rồi trở thành nhà văn chuyên nghiệp sau tác phẩm đầu tay Quần jeans may mắn. Ngay sau khi ra đời, Quần jeans may mắn đã thành công rực rỡ về mặt thương mại, được dựng thành phim năm 2005 và đưa tác giả của nó vào hàng ngũ các nhà văn có sách bán chạy nhất trên toàn thế giới.
Brashares hiện đang sống tại New York với chồng - Jacob Collin, con trai một giáo sư dạy triết của cô từ hồi học cao đẳng, là một họa sĩ khá thành danh ở Mỹ - và ba con.
***
Trích Mùa hè thứ tư của Quần Jeans may mắn
Cửa hiệu Gilda vẫn như cũ. Lúc nào cũng thế. Và thật may mắn làm sao, Lena thầm nghĩ. May mà ta vẫn có thể trông cậy vào tính phù phiếm của con người và cuộc diễu hành hướng về phía trước của cơn cuồng thể dục thẩm mỹ đòi hỏi phải có đệm và gương.
Ngoài ra thì chẳng còn mấy thứ là giống như cũ nữa. Mọi vật đều đổi khác, nhiều thứ đã mất đi.
Carmen chẳng hạn, đã vắng bóng.
“Tớ thực sự không biết làm sao bọn mình có thể làm việc này mà không có Carmen,” Tibby nói. Và như thông lệ, nó mang máy quay cho hậu thế, nhưng chưa bật lên. Không ai chắc là hậu thế bắt đầu từ khi nào, mà biết đâu nó đã bắt đầu rồi.
“Vậy có khi mình không nên cố,” Bee nói. “Có lẽ mình nên đợi để làm cùng nhau.”
Lena mang theo nến, nhưng chưa thắp lên. Tibby mang theo nhạc tập aerobic thập kỷ 80 dở tệ theo nghi lễ, nhưng nó cũng chưa bật lên. Bee đã mạnh dạn bày mấy bát Gummi Worms và Cheetos ra, nhưng không có ai ăn.
“Thế thì đến bao giờ?” Tibby hỏi. “Thực tình mà nói, tớ nghĩ bọn mình đã cố tụ họp lại từ hồi tháng Chín năm ngoái đến giờ nhưng tớ nghĩ chả lần nào được cả.”
“Lễ Tạ ơn thì sao?” Lena hỏi.
“Có nhớ là tớ phải đi Cincinnati mừng lễ sinh nhật một trăm tuổi của cụ cố Felicia không?” Tibby nói.
“Ừ nhỉ. Và cụ ấy bị đột quỵ,” Bee nói.
“Đó là sau buổi tiệc.”
“Còn Carmen thì đi Florida cả Giáng sinh,” Lena nói. “Còn hai cậu thì ở New York qua Năm mới.”
“Được rồi, vậy cuối tuần hai tuần nữa được không? Lúc đó Carmen về rồi, phải không nhỉ?”
“Ừa, nhưng tớ bắt đầu học từ 20 tháng Sáu.” Lena đan tay bó gối, bàn chân to tướng để trần đặt trên sàn gỗ thông ẩm ướt. “Tớ không bỏ hôm đầu tiên vẽ mẫu được, không thì tớ sẽ bị kẹt gí trong một góc hoặc phải nhìn xương bánh chè của mẫu suốt một tháng.”
“Được rồi, vậy mùng 4 tháng Bảy,” Tibby nói nghe khá hợp lý. “Không ai phải đi học hay làm gì vào ngày thứ Sáu đó. Bọn mình có thể gặp lại nhau ở đây cả một kỳ cuối tuần dài.”
Bee cởi giày. “24 tháng Sáu này tớ bay đi Istanbul rồi.”
“Sớm thế á? Đi muộn hơn không được sao?” Tibby hỏi.
Mặt Bridget tối sầm lại vì tiếc rẻ. “Chương trình bắt cả bọn phải bay trên chuyến bay hợp đồng đấy. Nếu không đi cùng thì sẽ phải bỏ thêm một ngàn đô, mà mình còn lại phải tự tìm đường đến khu đó nữa.”
“Sao Carmen có thể bỏ lỡ buổi hôm nay nhỉ?” Tibby hỏi.
Lena hiểu ý bạn. Không đứa nào trong bọn nó được bỏ lỡ nghi lễ này, nhất là Carmen, đối với nó buổi lễ có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Bee nhìn quanh. “Mà lỡ cái gì cơ chứ?” nó hỏi, không cố tình thách thức mà chỉ muốn làm không khí bớt căng thẳng đi. “Đâu phải là buổi ra quân đâu, đúng không?” Nó chỉ vào Cái quần đang được gấp nằm ngoan ngoãn giữa bộ ba. “Ý mình là, không phải chính thức. Bọn mình mặc nó suốt cả năm học rồi. Không giống những mùa hè trước, khi đây còn là cả một màn khởi đầu khổng lồ nọ kia.”
Lena không biết là mình cảm thấy dễ chịu hay khó chịu vì lời phát biểu này.
“Có khi đúng thế thật,” Tibby nói. “Có khi mùa hè này chúng ta không cần một buổi ra quân.”
“Ít nhất thì tối nay bọn mình cũng nên tìm ra chiều luân phiên,” Lena nói. “Carmen sẽ phải chấp nhận làm theo thôi.”
“Sao bọn mình không giữ đúng luân phiên như hiện giờ?” Bridget gợi ý, duỗi thẳng chân ra. “Chả có lý do gì phải thay đổi chỉ bởi mùa hè.”
Lena cắn lớp da quanh móng ngón cái và ngẫm ngợi thực tế này.
Ngày xưa mùa hè khác. Đó là thời gian chúng rời khỏi nhà, chia tay, sống những cuộc đời tách biệt trong suốt mười tuần lễ, và dựa vào Cái quần để nối kết chúng lại với nhau cho đến khi tái hợp. Bây giờ mùa hè lúc nào cũng vậy. Chia xa không phải là ngoại lệ, Lena nhận ra, mà đã là quy luật.
Khi nào thì tất cả chúng ta mới lại về nhà? Đó là điều nó muốn biết.