Giỏ hàng

Giỏ hàngThêm vào giỏ hàng thành công!

-10%

 Cúc Tần - Nguyễn Thị Miền

Cúc Tần - Nguyễn Thị Miền

SKU: 2220091002440

Loại sản phẩm: SÁCH

24,300₫ 27,000₫
mã giảm giá của shop
NHAN7K77K
FREESHIPTHANG3
T3MA13
T3MA33
mã giảm giá của shop
NHAN7K77K

NHẬP MÃ: NHAN7K77K

Nhập mã NHAN7K77K cho đơn hàng từ 77K (không áp dụng casio và sgk, comic)
Điều kiện
Đơn hàng từ 77k mới áp dụng giảm 7k
FREESHIPTHANG3

NHẬP MÃ: FREESHIPTHANG3

Nhập mã FREESHIPTHANG3 cho đơn hàng từ 150K (áp dụng TpHCM)
Điều kiện
- Giá trị đơn hàng từ 150k được giảm trực tiếp phí vận chuyển.
T3MA13

NHẬP MÃ: T3MA13

Nhập mã: T3MA13 giảm 13% cho đơn hàng từ 230k
Điều kiện
Coupon 13% (tối đa 23,000đ) cho đơn hàng từ 230,000đ. Số lượng: 50 mã
T3MA33

NHẬP MÃ: T3MA33

Nhập mã: T3MA33 giảm 33% cho đơn hàng từ 133k.
Điều kiện
Coupon 33% (tối đa 13,000đ) cho đơn hàng từ 133,000đ. Số lượng: 50 mã.
Freeship 100% đơn từ 150k khu vực TPHCM. Nhập mã FREESHIPTHANG3

NHÂN VĂN GIỚI THIỆU

Mã hàng 2220091002440
Tên nhà cung cấp Khác
Tác giả Nguyễn Thị Miền
NXB Hội Nhà Văn
Năm XB 2015
Trọng lượng(gr) 320
Kích thước 13 x 21
Số trang 187
Hình thức Bìa Mềm

Tôi viết những mẩu văn vụn ra giấy và cũng luôn ở tâm trạng người đàn bà điên điên dở dở nọ. Lúc hứng chí lên phô bày cho thiên hạ là lúc không tỉnh táo. Bình thường thì luôn sợ hãi người ta thấy mình viết lách bảo là : dở hơi. Tôi đã làm cái việc dở hơi ấy từ năm lớp bốn đều đặn đến bây giớ. Có lẽ đã gần ba mươi năm.


Cúc Tần - Nguyễn Thị Miền

” Có người đàn bà điên luôn nhặt nhạnh những mẵu vải xanh đỏ, những đoạn chỉ màu sặc sỡ khâu thành một mảnh những ô màu nhí nhố, khoác lên người rồi nhảy múa lung tung. Lúc tỉnh táo, bà thường giấu kỹ những thứ đó vừa như một báo vật, vừa như tang chứng cho một tật xấu đáng hổ thẹn. Đang khâu khâu vá vá thấy ai đến là vội giấu đi.

Tôi viết những mẩu văn vụn ra giấy và cũng luôn ở tâm trạng người đàn bà điên điên dở dở nọ. Lúc hứng chí lên phô bày cho thiên hạ là lúc không tỉnh táo. Bình thường thì luôn sợ hãi người ta thấy mình viết lách bảo là : dở hơi. Tôi đã làm cái việc dở hơi ấy từ năm lớp bốn đều đặn đến bây giớ. Có lẽ đã gần ba mươi năm.

Như bất cứ người viết lách nào, nhiều khi tôi cũng muốn trình diễn sản phẩm của mình cho thiên hạ thấy. Nhưng tôi có quá nhiều rào cản. Tôi sợ hãi giống như phải khoả thân đi ngoài phố giữa những lời bình phẩm. Việc tách mình ra khỏi giới văn chương một phần do mặc cảm của tôi trước thái độ của một số người. Họ cho rằng văn chương là một chốn linh thiêng thuộc đẳng cấp đặc biệt mà họ là những người xếp thứ bậc xem ai trong xã hội được quyền bước vào. Mặt khác, tôi cũng có cái cao ngạo của mìn khi xem mình không thuộc kiểu người sống bằng ban phát và định kiến như vậy…”.

5
social
social
social