Thêm vào giỏ hàng thành công!
Mẹ Kiên Cường, Con Trai Mạnh Mẽ
SKU: 8936067598247
Loại sản phẩm: SÁCH
NHẬP MÃ: T4MA10
NHẬP MÃ: T4MA20
NHẬP MÃ: FREESHIP100T4
NHẬP MÃ: T4ONL15K
Các sản phẩm được tặng kèm
Chọn 1 trong các loại quà tặng
NHÂN VĂN GIỚI THIỆU
Mã hàng | 8936067598247 |
Tên nhà cung cấp | Minh Long |
Tác giả | Meg Meeker |
NXB | Nhà Xuất Bản Phụ Nữ |
Năm XB | 2018 |
Trọng lượng(gr) | 720 |
Kích thước | 16 x 23 |
Số trang | 548 |
Hình thức | Bìa Mềm |
Với thế giới rộng lớn ngoài kia, Janie là hình mẫu một người mẹ hoàn hảo. Là một người chưa hoàn hảo, tôi ghen tị với thái độ bình tĩnh, chắc chắn mà cũng rất tận tâm của cô dành cho hai con trai. Cô là kiểu phụ nữ tự tay vào bếp nướng cho con những chiếc bánh kem sô cô labíngòingon lành mà chúng yêu thích, bởi mẹ chúng đã dạy nên ăn nhiềuthực phẩm lành mạnh.
Mẹ Kiên Cường, Con Trai Mạnh Mẽ
Với thế giới rộng lớn ngoài kia, Janie là hình mẫu một người mẹ hoàn hảo. Là một người chưa hoàn hảo, tôi ghen tị với thái độ bình tĩnh, chắc chắn mà cũng rất tận tâm của cô dành cho hai con trai. Cô là kiểu phụ nữ tự tay vào bếp nướng cho con những chiếc bánh kem sô cô la bí ngòi ngon lành mà chúng yêu thích, bởi mẹ chúng đã dạy nên ăn nhiều thực phẩm lành mạnh.
Cô chuẩn bị từng hộp cơm trưa cho các con mỗi ngày với toàn những món ăn giàu chất hữu cơ. Cô làm việc bán thời gian tại một hiệu sách, nhưng kết thúc công việc vào mỗi chiều để trở về bên các con là Jason mười ba tuổi, và Drew mười một tuổi, khi chúng tan học về nhà. Cô tình nguyện tham gia vào giờ hoạt động ngoại khóa của các con tại trường, đảm nhiệm chức vụ phụ huynh trưởng, và thậm chí còn tự tay đóng hộp các loại rau, củ muối. Nói chung cô là kiểu phụ nữ dễ bị người ta ganh ghét, đố kị.
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những biểu cảm dằn vặt trên khuôn mặt Janie vào buổi sáng đầu tháng Giêng năm 2005 ấy. Cô đã một mình tìm đến văn phòng của tôi để nói chuyện về con trai Jason, bất chấp tuyết lớn- thứ thời tiết từ lâu đã trở thành nỗi ám ảnh đối với những ai từng phải lái xe ở Bắc Michigan. Thế nhưng, dường như người phụ nữ ấy đang rất tuyệt vọng.
Khi mở cánh cửa phòng khám, tôi đã xém giật mình bởi khuôn mặt tái mét của cô. Lúc ấy trông cô có vẻ kiệt sức. Đó không phải sự “kiệt sức” bình thường của “một đêm ác mộng kinh hoàng” mà là một sự mệt mỏi đã tích tụ dai dẳng trong nhiều ngày tháng. Có điều gì đó thực sự không ổn trong gia đình cô. Tôi lập tức hỏi: “Cô có chuyện gì thế?”
“Là Jason”, cô trả lời với vẻ hối hận. “Nó bị mất kiểm soát. Anh Jim không thể nói được nó, và tôi cũng thế. Tôi giờ không biết phải làm gì nữa.”